Sông xưa vẫn chảy hiền hòa,
Gió ru kỷ niệm quê nhà mênh mang.
Hai người thuở ấy đảm đang,
Gánh trên vai cả giấc vàng tổ tiên.
Nắng trưa hằn vệt chân miền,
Mồ hôi hòa đất, hóa duyên mặn nồng.
Một người cuốc đất, cày đồng,
Một người đắp lối cho sông gặp nguồn.
Bao năm mưa nắng dập dồn,
Bóng người khuất nẻo, mà hồn còn đây.
Cây đa vẫn đứng bên đê,
Như chờ ai đó trở về sớm hôm.
Cháu con nay dựng cơ đồ,
Nối hai bàn tay thuở xưa vun trồng.
Nhớ câu dặn giữa chiều đông:
“Sống cho nghĩa nặng, cho lòng trong xanh.”
Giờ đây hai cụ trời thanh,
Nghe sông hát khúc trong lành quê hương.
Khói hương quyện gió yêu thương,
Dòng con cháu mãi vấn vương ân tình.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét