Đền Công - Quê Hương Tôi
Quê tôi nằm giữa đôi bờ,
Bạch Đằng in bóng câu hò gió sương.
Sông xưa lững lờ vấn vương,
Chở bao kỷ niệm, chở hương đất lành.
Một bên Uông Bí trong xanh,
Quảng Yên nghiêng bóng mái tranh ven đò.
Ngày xưa nghèo khó, giấc mơ,
Khoai luộc theo học, nắng đò sang sông.
Mương quê chia nửa tấm lòng,
Dừa nghiêng ruộng lúa, gió đồng hát vang.
Cò bay trắng cánh chiều sang,
Thả diều, chăn trâu - mơ màng tuổi thơ.
Giữa làng đền cổ lững lờ,
Cây đa tỏa bóng như chờ người xưa.
Khói hương quyện gió đong đưa,
Nghe trong tĩnh lặng như vừa tiếng cha.
Bờ đê, miếu Cổ linh thiêng,
Nơi Vua Trần thắp ngọn thiêng diệt thù.
Bạch Đằng dậy sóng ngàn thu,
Gươm soi bóng nước, trống dù vang ngân.
Xa quê lòng vẫn bâng khuâng,
Nhớ câu hát Mẹ, nhớ trăng đầu thôn.
Nhớ cha gánh lúa hoàng hôn,
Nhớ mùi rơm mới, nhớ hồn quê xưa.
Đền Công - đất Mẹ sớm trưa,
Cho con thương nhớ như vừa hôm qua.
Mai sau ai hỏi quê ta,
Xin thưa: đất ấy - đậm đà tình thương.
Chiều rơi, gió gọi ven đường,
Nghe hương lúa chín vấn vương hồn người.
Tôi về tìm lại nụ cười,
Bến sông còn đó, dáng người năm xưa.
Trăng nghiêng soi bóng hàng dừa,
Nghe con nước hát như vừa gọi tên.
Quê tôi - mảnh đất bình yên,
Mà trong tim mãi dịu mềm bóng em...
Tg: Đoàn Bá Lộc
- Danmark (đã được chỉnh sửa so với bản gốc)
![]() |
| (Hình ảnh minh họa) |










